Bài dự thi cuộc thi viết “những kỉ niệm sâu sắc về thầy/cô và mái trường mến yêu” năm 2018
(Ban hành kèm theo Quyết định số 2077/QĐ-BGDĐT ngày 26 tháng 7 năm 2018 của Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo)
PHẦN I: THÔNG TIN CÁ NHÂN
1. Thông tin về tác giả
Họ và tên: Lê Kim Liên
Ngày tháng năm sinh: 19/07/1979
Quê quán: Xã Hòa An – Thành phố Cao Lãnh - Tỉnh Đồng Tháp
Địa chỉ công tác: Giáo viên Trường Tiểu học Bãi Cháy - Số 52 - Tổ 2 - Khu 7 - Phường Bãi Cháy - Thành phố Hạ Long - Tỉnh Quảng Ninh
Địa chỉ liên lạc: Tổ 1 khu 6 phường Bãi Cháy - Thành phố Hạ Long - Tỉnh Quảng Ninh
Điện thoại, Email (nếu có): 0915049547
2. Thông tin về thầy/cô giáo hoặc cơ sở giáo dục được viết đến trong tác phẩm dự thi:
a. Thầy/cô giáo
Họ và tên: Hoàng Thị Hồng.
Ngày tháng năm sinh: 26/05/1946. Đã mất.
b. Cơ sở giáo dục
- Tên cơ sở giáo dục: Trường Tiểu học Cao Xanh
- Địa chỉ và các thông tin liên lạc: Tổ 31 - Khu 3 - Phường Cao Xanh - Thành phố Hạ Long - Tỉnh Quảng Ninh
- Điện thoại: 02033 827359
PHẦN II: TÁC PHẨM DỰ THI
Người gieo mầm ước mơ
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng ta trước những vấp ngã của cuộc đời. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt thời gian ngồi học ở ghế nhà trường cô Hồng dạy tôi năm lớp Một là cô giáo mà tôi nhớ nhất.
Ngày đầu tiên cắp sách tới trường ai cũng hồi hộp và lo lắng vì lần đầu tiên làm quen với môi trường mới thầy cô mới bạn bè mới cái gì cũng mới lạ. Mẹ dắt tay tôi trao cho cô giáo. Lần đầu tiên cầm vào tay cô, tôi đã cảm nhận được sự ấm áp trong bàn tay đó. Tôi đã không lầm khi tin vào linh cảm của mình về cô. Những ngày học sau đó tôi mới có thời gian để ngắm nhìn cô. Cô có mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, dáng người cô dong dỏng cao. Thứ hai đầu tuần cô thường mặc áo dài màu trắng tinh khôi dáng đi thướt tha nhẹ nhàng. Cô thường xách chiếc cặp màu đen đi dạy học. Bài học đầu tiên cô viết lên bảng tôi nhìn thì dễ nhưng khi viết sao mà khó đến thế. Những con chữ nó không theo ý tôi làm cho tôi viết mãi không được. Vừa sợ vừa tức vừa xấu hổ tôi bật khóc. Tôi nghĩ chắc lúc ấy mình sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng kì lạ thay cô không làm thế mà cô đến bên tôi dỗ dành cho tôi nín rồi cầm tay tôi hướng dẫn tôi từng nét chữ. Tôi cảm nhận được tình yêu thương của cô dành cho tôi ấm áp như người mẹ hiền. Từ đó tôi không còn sợ những con chữ nữa mà chăm chỉ học hơn. Khi tôi viết tiến bộ cô còn khen tôi trước lớp làm cho tôi tự tin hơn và không còn mặc cảm nữa. Tôi thích được đi học, để còn được gặp cô mỗi ngày. Trong lời giảng của cô chứa đựng bao điều mới lạ mà tôi chưa biết. Cô không những truyền đạt tri thức mà còn cả những kĩ năng trong cuộc sống. Cô nhẹ nhàng ân cần giảng giải cho chúng tôi biết cái sai để sửa chữa. Chúng tôi ai cũng quý mến và tin tưởng cô. Những lúc ra chơi rảnh rỗi chúng tôi thường tâm sự với cô những điều thầm kín trong lòng để nghe những lời khuyên bổ ích từ cô. Cô cũng hay kể chuyện cho chúng tôi nghe những câu chuyện để rút ra những bài học. Cô có giọng kể hóm hỉnh gây hứng thú cho người nghe. Cô cũng rất vui tính và hài ước. Chúng tôi như lũ chim non háo hức nghe mẹ kể. Những câu chuyện và tình cảm của cô đã nhen nhóm trong lòng tôi ước mơ được trở thành cô giáo giống như cô. Tôi sẽ cố gắng học giỏi, tích lũy kinh nghiệm để phấn đấu thi vào sư phạm để được đứng trên bục giảng dạy các em nhỏ thế hệ sau nên người. Ước mơ đó đã trở thành hiện thực. Bây giờ tôi đã là cô giáo, là đồng nghiệp của cô. Tôi cũng cố gắng làm những điều giống như cô đã từng làm đối với chúng tôi. Ngày nay lứa tuổi học sinh không còn như xưa nữa. Các em hiếu động và nghịch ngợm hơn thế hệ ngày xưa nhưng tôi cũng sẽ cố gắng noi gương cô nhắc nhở các em nhẹ nhàng, khuyên bảo từ từ để các em hiểu ra. Gần gũi với các em hơn để các em tin tưởng mình. Mặc dù bây giờ cô không còn nữa nhưng những lời dạy của cô vẫn còn in đậm trong trái tim tôi. Cô là người thầy, là người mẹ hiền thứ hai của tôi. Ở nơi xa xôi đó tôi tin rằng cô vẫn dõi theo từng thế hệ học trò của mình trong đó có tôi - cô học trò bé nhỏ, nhút nhát ngày nào nay đã trưởng thành.
Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong năm đầu cấp một. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô. Không chỉ cô Hồng, mà tất cả thầy cô, họ đều là những người ươm mầm xanh tương lai cho đất nước.